Gate Forum

Diễn đàn Game GATE Nơi kết nối mọi game thủ.


|

Anh Sẽ Yêu Em...Từ Cái Nhìn Đầu Tiên****Tác giả: Cổ Mạn(chap7-12)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Apr 21, 2012 7:33 pm
HoàngHạctiêntử
avatar
PhamHuong
GàCon

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
5%/1000%

Tài năng:33%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Nữ
» Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 5
» ĐiểmBang ĐiểmBang : 13
» Cảm Ơn : 0
» Birthday Birthday : 18/08/1990
» Tham gia ngày Tham gia ngày : 14/12/2011
» Tuổi Tuổi : 33
» Đến từ : Castle Combe
» Tên Nhân Vật Võ Lâm Tên Nhân Vật Võ Lâm : HoàngHạctiêntử
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Anh Sẽ Yêu Em...Từ Cái Nhìn Đầu Tiên****Tác giả: Cổ Mạn(chap7-12)


Chương 7: Gia tộc tiểu Vũ


Đại Thần, huynh chắc chắn là đang giải quyết chứ không phải đang khiêu chiến chứ


Nhớ đến kinh nghiệm thê thảm khi thực hiện nhiệm vụ này, Vi Vi bắt đầu thấy đồng cảm với hắn, có điều đồng cảm thì đồng cảm, người này quả thực quá đáng ghét, chém một trận đã rồi tính, dù gì cũng đã chọn máy tự động thao tác mà, tay của cô sẽ không bị tê.


Thế là Vi Vi pha trà uống nước, nói vài câu với Nại Hà, mà hình như anh cũng đang bận làm việc khác, trả lời không được nhanh cho lắm, Vi Vi dứt khoát bỏ qua để làm bài tập.


Đến lúc làm xong đề đọc hiểu ngẩng lên, cô lại thấy Thiên Sơn Tuyết Trì có thêm ba game thủ nữ, ID lần lượt là Tiểu Vũ Thanh Thanh, Tiểu Vũ Phi Phi, Tiểu Vũ Miên Miên.


Gia tộc Tiểu Vũ?

Sao bọn họ lại ở đây?

Tiểu Vũ Thanh Thanh đang nói: “Này, sao huynh không đếm xỉa gì đến người khác hả?”


Vi Vi nhíu mày, mở hộp lưu trữ tin nhắn ra (hộp lưu tin nhắn trong game sẽ ghi lại toàn bộ đối thoại giữa các game thủ ở cảnh đó):


[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Woa, Nhất Tiếu Nại Hà.


[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Con nhỏ đó cũng ở đây, quá đáng thật, ức hiếp người cấp thấp kìa.


[Trước] [Tiểu Vũ Phi Phi]: Phải đó, lại còn cố tình hành hạ người ta, giết từng chút từng chút máu một.


[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Ai da, là Ma Đạo Thệ Huyết.


[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Cậu quen à?


[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Người cho tớ Tiên Tung Hài (giày gót tiên), giúp tớ làm nhiệm vụ mấy lần.


[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Có cần giúp không?


[Trước] [Tiểu Vũ Phi Phi]: Đánh thắng nổi chứ?


[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Nói đạo nghĩa thôi.


[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Này, Nhất Tiếu Nại Hà, huynh là cao thủ cao cao thủ đó (gương mặt cười), ức hiếp người thấp cấp hơn, sao là anh hùng hảo hán được.


[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Đúng thế, còn hai đánh một nữa.


[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Này (gương mặt giận dữ), sao huynh không đếm xỉa gì đến người khác hả?


Những lời kêu gào đều nhằm vào Nhất Tiếu Nại Hà đang thảnh thơi một bên, Vi Vi đang trực tiếp chém người thì lại bị coi là vô hình. Nại Hà không biết là đang bận hay không muốn đáp lời, không hề nói câu nào. Vi Vi tuy thấy mấy người bọn họ xuất hiện quá kỳ lạ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi đang giải quyết ân oán cá nhân, người qua đường xin tiếp tục qua đường.”


Tiểu Vũ Miên Miên: “Ân oán cá nhân gì mà lại hành hạ người ta như thế, trò chơi thôi mà.”


Vi Vi hơi nóng máu rồi, vừa đúng lúc định gõ chữ dằn mặt thì Nại Hà đã lên tiếng: “Nhiều chuyện, không muốn chết thì cút ngay lập tức!”


Đồng thời Vi Vi nhận được tin nhắn cá nhân của anh: “Vừa rời khỏi đây, muội tiếp tục, để huynh giải quyết.”





Vi Vi choáng.

Đại Thần huynh chắc chắn huynh đang giải quyết chứ không phải đang khiêu chiến đấy chứ = =


Tiểu Vũ Thanh Thanh đợi mãi quả nhiên đã nổi sùng lên. Thực ra họ tuy giương cờ “thấy chuyện bất bình giữa đường chẳng tha”, nhưng với cao thủ như Nhất Tiếu Nại Hà đây thì trong lòng vẫn thầm ngưỡng mộ và tơ tưởng, nhưng câu nói này của Nhất Tiếu Nại Hà đã đập tan ngay sự ngưỡng mộ và ảo vọng đó.


Tiểu Vũ Thanh Thanh: “Này, hai người quá đáng thật!”


Tiểu Vũ Miên Miên: “Đúng thế! Đệ nhất thì ngon lắm sao, nói chuyện vậy với con gái quá là mất phong độ!”


Xì, Vi Vi không chịu. Bọn họ nói người ta là “con nhỏ đó” thì rất lịch sự rất phong độ chắc? Vi Vi cười hỉ hả trả câu nói này lại: “Trò chơi thôi mà, giận cái gì chứ.”


Tiểu Vũ Phi Phi: “Trò chơi thì có thể mắng **** người khác lung tung à?! Trò chơi thì có thể người cấp cao tùy tiện ức hiếp người cấp thấp hả?! Tôi giận rồi đấy!”


Vi Vi bó tay nhìn trời, thật là tiêu chuẩn kép điển hình mà, nói chuyện với loại người này, đối với người học khoa học và có đầu óc logic mà nói thì quả là một dạng hành hạ kinh khủng.


Vi Vi sợ nhất là nói chuyện với loại người tự mình mâu thuẫn mình và còn tự cho mình là đúng, nói một cách dứt khoát: “Quy luật giang hồ, PK đi, bốn người các bạn với hai người tôi, nếu thắng thì các người có thể đi, sau này bọn tôi không làm phiền hắn ta nữa.”


Nhất Tiếu Nại Hà nói: “Muội nghỉ đi, để ta.”


Bạch Y Cầm Sư bước lên một bước, dáng vẻ khoan thai đứng chắn trước Hồng Y Nữ Hiệp. Vi Vi nhớ đến thao tác mạnh mẽ chuẩn xác mọi khi của Đại Thần, gửi đến một khuôn mặt cười: “Được, vậy muội đứng xem ^_^”


Ba người gia tộc Tiểu Vũ lại không ứng chiến, vừa nãy lúc Lô Vĩ Vi Vi phát chiến thư, bọn họ còn có tự tin thử sức, thế nhưng Nhất Tiếu Nại Hà nói một cách nhẹ bẫng như thế, họ lại bị sự tự tin của anh làm cho do dự e ngại hẳn.


Một Cầm Sư, có lợi hại có mạnh mẽ đến đâu, thật có thể lấy một chọi bốn?


Nhân vật của bọn họ đứng im bất động, bàn bạc riêng với nhau, Ma Đạo Thệ Huyết nãy giờ im lặng giờ bỗng xuất hiện một hàng chữ trên đầu: “Cái gì mà PK, chuyện gì thế? Đại tỉ à, sao không chém nữa đi? Tiếp tục đi chứ, khỉ thật, lão đây tắm một cái rồi trở ra mà vẫn chưa chém xong.”

Tiểu Vũ Miên Miên: “Thệ Huyết, là muội.”


Ma Đạo Thệ Huyết: “Miên Miên, sao muội lại ở đây?”

Tiểu Vũ Miên Miên: “Muội đến giúp huynh.”


Ma Đạo Thệ Huyết lật lại tin lưu trữ, thấy đầu to hẳn ra, Tiểu Vũ Miên Miên này hắn rất quen thuộc, cùng tổ thành một đội giết quái mấy lần rồi, nhưng trước kia chưa từng thấy cô ta gánh lấy bất bình, mình oách đến thế sao?


Nếu mấy cao thủ đến thì giải quyết ân oán cũng không đến nỗi, nhưng mấy đứa con gái này thì làm được gì, vả lại còn là gia tộc Tiểu Vũ nữa, Ma Đạo Thệ Huyết chợt nghĩ đến Tiểu Vũ Yêu Yêu, tuy cô nàng không có ở đây, nhưng nói đến Gia tộc Tiểu Vũ thì chắc chắn phải nhắc đến Tiểu Vũ Yêu Yêu đầu tiên, Tiểu Vũ Yêu Yêu nghe nói đã đá Nhất Tiếu Nại Hà, lại cướp chồng của Lô Vĩ Vi Vi…


Khỉ thật! Hắn còn muốn chơi game yên lành mà, chứ đâu muốn bị cuốn vào chuyện ân oán tình thù rắc rối một cách vô lý thế này, hơn nữa cặp vợ chồng Nhất Tiếu với Lô Vĩ này vừa thù dai vừa biến thái, quả là không dễ chơi, bị bọn họ nhớ mặt thì chắc chắn không phải chuyện tốt. Đặc biệt là Nhất Tiếu Nại Hà, buổi trưa gặp anh ta, lúc đó Nhất Tiếu Nại Hà như không nhìn thấy hắn, kết quả là buổi tối đã đợi sẵn ở Thiên Sơn Tuyết Trì rồi…


Chẳng lẽ anh ta biết mình đang làm nhiệm vụ liên hoàn, nên cố ý đứng đợi mình ở cửa cuối cùng?


Không thể nào, sao anh ta lại biết được?


Ma Đạo Thệ Huyết càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, trước mắt đây là nhiệm vụ đầu tiên, để làm nhiệm vụ này hắn đã phải lên mạng liên tục tám, chín tiếng đồng hồ rồi, tuyệt đối không thể để sai sót, chết một lần không sao, dù gì trước đó hắn vẫn chưa chết lần nào. Mới nghĩ đến đây hắn đã vội nói: “Không cần đâu, có chút ân oán giải quyết là được, vả lại mĩ nữ phải để yêu chiều, ha ha ha ha, chứ sao có thể để các bạn động thủ được, thế thì tôi quá mất mặt rồi.”


Mấy đứa con gái vì nghĩa xả thân này không ngờ “người bị hại” lại không thấu tình đạt lý gì hết, nhất thời không nói được gì, Tiểu Vũ Thanh Thanh hừ một tiếng, ba người phẫn nộ bỏ đi.


Ma Đạo Thệ Huyết nói: “Đại tỷ à, tỷ chém tiếp đi, còn hơn hai trăm đơn vị máu, tôi phải đi giặt quần áo cái đã, chắc lúc đó tỷ chém xong rồi nhỉ.”


Vi Vi bỗng thấy tức cười, thì ra ba người đều rất biết tranh thủ, ai nấy đều tự làm việc riêng của mình. Tên này đáng ghét thì cũng có đấy, nhưng cũng khá thú vị, chỉ là mồm miệng hư quá thôi, Vi Vi liền thu đao về, “Thôi được, không chém nữa.”


Vi Vi: “Lãng phí điện, lãng phí tiền mạng, thà đi hái thuốc cho xong >o<”


Nhất Tiếu Nại Hà: “Ừ, đi thôi.”


Chớp mắt, hai người cùng bỏ đi mất, mà Ma Đạo Thệ Huyết tuy chẳng ai thèm chém nữa, nhưng vẫn sáng xanh lấp lóe đứng nguyên chỗ cũ…


Định thân chú…

Chương 8: Gặp gỡ trên đường


Trở lại nơi hái thuốc, Vi Vi nhanh chóng quên hết chuyện về ba người của gia tộc Tiểu Vũ, nhưng vẫn có một chuyện khiến cô hiếu kỳ quá đỗi, thế là vừa hái thuốc vừa hỏi Nại Hà: “Sao huynh biết hắn đang làm nhiệm vụ liên hoàn?”




“Buổi chiều ta có lên mạng một lần, thấy hắn đang kêu gào muốn thu thập bảy loại lông vũ trên kênh thế giới.”




Nại Hà giải thích qua loa, Vi Vi mới biết là thì ra Tiêu Nại lên mạng buổi chiều, đúng lúc thấy Ma Đạo Thệ Huyết đang kêu gào trên kênh [Thế giới] cần thu mua bảy loại lông vũ để làm nhiệm vụ, vậy nên Nại Hà biết ngay Ma Đạo Thệ Huyết đang làm nhiệm vụ liên hoàn.




Vi Vi có phần hoang mang, tại sao thu thập bảy loại lông vũ lại là làm nhiệm vụ liên hoàn?




“Có tới mấy loại nhiệm vụ cần thu thập lông vũ mà?”


Nại Hà: “Ừ, nhưng NPC (*) để báo nhiệm vụ khác nhau, thu thập lông vũ là vòng số 36 của nhiệm vụ liên hoàn, ta đến NPC của vòng 36 đứng đợi một lúc thì hắn mau chóng xuất hiện.”


Ngoài kính phục ra, Vi Vi không thể nghĩ gì hơn, anh anh anh lại nhớ cả số vòng nữa! Cả chuyện vòng nào sẽ gặp NPC gì anh cũng nhớ luôn! Trí nhớ này quá kinh khủng! Nghĩ đến vốn từ vựng Anh văn của mình chỉ có một ít thảm hại, Vi Vi không kìm được ta thán, tán dương anh một cách xót xa: “Trí nhớ của huynh cũng tốt quá!”


Đột nhiên lại nghĩ lại, Đại Thần nhìn thấy Ma Đạo Thệ Huyết vào buổi chiều, vậy mà chưa xử lý hắn ngay, còn tính toán đúng thời gian để buổi tối đứng chờ ở Thiên Sơn Tuyết Trì…

Khả năng tính toán và khả năng tính sổ cũng quá kinh khủng… quá tàn nhẫn >_<


Thời gian Vi Vi chơi Mộng Du Giang Hồ đã tăng lên trong vô thức.


Trước kia Vi Vi có một biệt danh rất kêu là “nhà làm đẹp”, hiện giờ đã bị bạn cùng phòng gọi là “nhà làm độc” rồi. Trước kia Vi Vi còn thường xuyên dạo phố mua quần áo với các bạn, bây giờ thì hoàn toàn không còn hứng thú gì nữa, không học thì lại lên mạng chơi game.



Chiều tối nay, các bạn cùng phòng muốn đi dạo phố, vật nài năn nỉ để kéo cô theo, Ty Ty nói: “Vi Vi à, coi như là tập thể dục đi, ngày nào cũng ôm cái vi tính không tốt đâu.”


Vi Vi choáng: “Cậu mà cũng nói đến tập thể dục à, là ai sáng nào cũng bắt tớ giúp chạy bộ giảm béo nào, còn mỗi ngày đều quên đi lấy nước phải nhờ tớ lấy thì là ai?”

Ty Ty nín bặt, Hiểu Linh vào trận: “Vi Vi đồ cậu đang mặc là của năm ngoái rồi, đi mua đồ mới thôi.”


Vi Vi hờ hững khoát khoát tay: “Quần áo đủ mặc là được rồi.”


Hiểu Linh chỉ vào cô, tay run run, “Người đẹp như cậu mà nói như thế, đúng là hay ho gớm nhỉ! Cậu cứ thế này mãi là sẽ bị đá ra khỏi bảng xếp hạng mĩ nữ trường ta mất thôi!”


Hiểu Linh không nói thì thôi, nhớ đến bảng xếp hạng là Vi Vi thấy khó chịu, xếp thì xếp hạng đi, còn tạo ra chỉ số không an toàn, thông qua số phiếu bầu của mọi người, cô vẫn đứng ở mấy hạng đầu với chỉ số không hề an toàn! Việc gì mà công nhận rồi thì càng dễ hồng hạnh vượt tường nhất!


Vi Vi hất tóc, tỏ ra không chịu thua: “Đá đi thì tốt, trước giờ tớ vẫn nội tâm hơn người khác!”


Nhị Hỷ cuối cùng tức lên: “Bối Vi Vi! Cậu không đi thì ai trả giá! Cậu dám không đi thì tối nay bắt phạt hầu hạ!”


Vi Vi: “…….”


Đây mới chính là mục đích thật sự để bọn họ ép cô đi mà, vì bản lĩnh ép giá vô địch của cô…


Cuối cùng Vi Vi vẫn chịu khuất phục dưới ngón đòn bạo lực của Nhị Hỷ, bị lôi ra ngoài đường. Nói là dạo phố, thực ra cũng chỉ là lượn lờ quanh những cửa hàng quần áo thời trang xung quanh khu vực trường thôi, chứ không đi đâu xa.


Chưa dạo được bao lâu mà trong tay Vi Vi đã khệ nệ túi lớn túi bé, đều là đồ đám bạn cùng phòng mua. Chẳng phải do ai ép cô làm nô lệ, mà vì họ luôn phải thử quần áo, đặt lên đặt xuống phiền phức, Vi Vi không mua quần áo nên chịu đựng cầm hết cho xong.


Lại vào thêm một cửa hàng nữa, Hiểu Linh thử quần áo xong bước ra, vừa đúng lúc nghe thấy Vi Vi ngồi bên kia lẩm bẩm: “Chẳng lẽ gần đây mình phải gánh cái số bám đuôi rồi?” Trong game cũng thế, Nại Hà Đại Thần bây giờ càng lúc càng quen sai vặt cô rồi… có điều đó là do cô thôi >o<


Hiểu Linh đứng bên nghe được thế thì cảm thấy rất tức cười, tên này còn dám than thở nữa cơ đấy, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện tí nào, game thì có gì hay ho đến thế. Cô bước lại gần vỗ vỗ vai Vi Vi an ủi: “Được rồi, đừng thở vắn than dài nữa, thấy cậu đã giúp tớ trả giá được không ít tiền, hôm nay khao cậu ăn cánh gà nấu rượu chát của Thiên Hương Cư, chịu chưa?”


Thiên Hương Cư là một quán ăn rất ngon, nằm ngay cạnh trường, có điều vì giá cả khá cao nên sinh viên đến ăn cũng không nhiều, cũng chỉ có dạng làm khuynh gia bại sản như Hiểu Linh đây mới thường đến đó. Vậy nên lời vừa thốt ra đã được mọi người hoan hô nhiệt liệt.

Vi Vi nói: “Tớ vất vả nhiều, cánh gà phải chia cho tớ một nửa.”

Ty Ty bực dọc: “Ai thèm giành với cậu, tớ còn phải giảm béo.”


Vi Vi dương dương tự đắc: “Tớ ăn cũng không béo, chắc cậu ghen tỵ lắm nhỉ, ha ha ha ha.”


Dáng điệu đắc ý của cô quả thực quá đáng ghét, Ty Ty rõ ràng rất gầy nhưng lại bị xưng tụng là đến uống nước cũng phát phì nghe thấy thế liền cắn răng nghiến lợi: “Hiểu Linh, đóng cửa, thả Nhị Hỷ, cắn cô ả!”


Cả đám đã đói bụng cồn cào, những cửa hàng còn lại cũng không hứng thú đi nữa, thế là kề vai sát cánh cười cười nói nói đi đến Thiên Hương Cư, trong lúc đùa giỡn thì Thiên Hương Cư đã xuất hiện ngay trước mắt. Ty Ty đang hứng chí buôn dưa về cánh con trai trong khoa thì bỗng khựng lại, nhìn về phía cửa chính của Thiên Hương Cư, kích động tóm lấy tay Vi Vi: “Nhìn kìa, kia có phải là Tiêu Nại không?”


Cửa Thiên Hương Cư phía bên kia đường, một đoàn người áo mão chỉnh tề đang bước từ trong ra, Vi Vi vừa thoáng nhìn đã thấy ngay Tiêu Nại, trong một đoàn người trung niên, dưới ánh đèn đuốc sáng choang, Tiêu Nại trẻ trung ngời ngời rõ ràng là đặc biệt chói sáng. Không giống với những lần gặp trước, hôm nay anh mặc một bộ âu phục nghiêm túc, trên gương mặt thậm chí còn thấp thoáng nét cười, vẫn là dáng vẻ tuấn tú ưu nhã nhưng cũng rất cao ngạo, lại dường như có thêm vẻ trầm ngâm tư lự.


“A, sang đường nhanh lên!”


Tuy chắc chắn không thể vượt lên chào hỏi, nhưng gần một chút thì cũng tốt. Ty Ty kích động kéo Vi Vi chạy băng qua đường, nhưng đã không kịp nữa rồi, những người đàn ông trung niên ấy đã lên một chiếc xe, Tiêu Nại cũng đã mở cửa một chiếc xe khác, nhưng có lẽ động tác của các cô quá gây chú ý nên trước khi lên xe, Tiêu Nại như cảm thấy được và nhìn về phía đó


Không hề giống với nụ cười vừa nãy cô nhìn thấy dưới ánh đèn, Tiêu Nại lúc này mày mắt hờ hững, nhãn thần lạnh nhạt bình thản lướt qua các cô, sau đó cửa xe đóng lại, lao vút đi mất.


Chương 9: Quyết đấu


Lúc ăn cơm, Ty Ty vẫn tiếc nuối sao không đến sớm hơn một chút, không chừng còn có thể ngồi ăn cạnh bàn Tiêu Nại rồi.


Nhị Hỷ bác lại: “Đừng có mơ mộng, những người nãy đi cùng Tiêu sư huynh xem ra đều là những nhân vật có địa vị cả đấy, người ta phải bàn bạc công việc, chắc chắn sẽ bao phòng.”


Hiểu Linh từ nãy cứ muốn nói gì đó lại thôi, mãi cũng cất tiếng: “Tớ nghe nói, hình như công ty của Tiêu sư huynh xảy ra chút vấn đề gì đó.”


“Không phải chứ!” Ty Ty kinh ngạc.


Vi Vi và Nhị Hỷ cũng tỏ vẻ không tin được, đối với các sư đệ sư muội khoa Công nghệ thông tin thì Tiêu Nại là dạng thần cấp, sao lại có vấn đề gì được chứ.


“Tớ nghe Đại Chung nói mà, Đại Chung có người bạn sinh hoạt trong đội bóng rổ, tốt nghiệp rồi làm việc ở công ty của Tiêu sư huynh, hôm trước anh ta ăn cơm với Đại Chung, uống nhiều rồi nên lỡ miệng nói hớ ra một số chuyện, hình như là bên đầu tư có vấn đề gì đó, cũng mới mấy ngày nay thôi.”


Ty Ty nói: “Tớ vẫn không tin cho lắm, Tiêu Nại mà!”


Vi Vi đang gặm cánh gà nên không thể nói được gì, nghe thấy vậy liền gật mạnh đầu phụ họa. Tiêu Nại mà! Nếu mà một người rất lợi hại rất mạnh mẽ đã được xưng gọi là “trâu bò”, thế thì Tiêu Nại chắc chắn phải là “tê giác”! Tê giác, chính là “trâu bò” dạng hiếm, rất ít khi gặp được… Anh mà cũng có chuyện không làm được ư?


Nhưng nghĩ lại thần sắc của Tiêu Nại dưới ánh đèn ban nãy, trước đó còn phảng phất nụ cười, chớp mắt đã thành xa vắng mông lung, Vi Vi lại không dám khẳng định.


Nhị Hỷ hỏi như đang suy nghĩ gì đó: “Bên phía đầu tư? Vấn đề về tiền bạc à?”


“Không biết.” Hiểu Linh nhấn mạnh, “Không dám chắc là đáng tin hay không, có điều dù là tin giả thì các cậu cũng đừng đồn ra ngoài nhé.”


“Ừ ừ ừ.” Vi Vi cắn miếng cánh gà, gật đầu lúng búng, “Tớ hứa không nói, sẽ tiêu hóa hết với món cánh gà hôm nay.”




Thế giới của thiên tài quả là quá xa vời, mấy cô nữ sinh bàn tán một hồi rồi cũng nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác. Ăn cơm xong về lại ký túc, Vi Vi vào ngay Mộng Du Giang Hồ, nhưng thật kỳ quặc, danh sách bạn chẳng một ai online, Vi Vi chán nản, nhớ đến cuộc thi PK dành cho các cặp vợ chồng liền chạy vào diễn đàn để nghe ngóng.


Trước kia Vi Vi rất ít khi dạo diễn đàn, kỹ thuật cũng không nghiên cứu sâu gì cho lắm, vì cô luôn nghĩ niềm vui trong game chính là tìm tòi, nếu cái gì cũng biết thì đâu còn ý nghĩa gì nữa. Có điều về sau khi kết hôn với Nại Hà rồi, ngoài tinh thần trách nhiệm với Đại Thần, Vi Vi cũng thường xuyên dạo quanh diễn đàn, nghiên cứu các thứ chức năng của phu thê, có lúc còn nghiên cứu việc sinh con nữa, nhưng lúc thấy muốn sinh con bắt buộc phải động phòng trong một giờ đồng hồ, hơn nữa sau khi mang thai, game thủ nữ sẽ bị suy yếu chức năng, lúc đánh nhau nhiều còn có thể bị sẩy thai…


Vi Vi lập tức dẹp tan ý nghĩ sinh con.


Trò chơi này thật là biến quái quá thể!




Dạo diễn đàn được một lúc, Vi Vi chưa nhìn thấy tin tức mới về cuộc thi PK, nhưng lại thấy chủ đề mà Chân Thủy Vô Hương post lên, nằm ngay đầu trang rất được mọi người quan tâm, chủ đề là (Video clip) [Tham gia] Câu chuyện của chúng tôi – Vũ Lạc Thủy Tâm Liên Y Hương” (chơi chữ từ tên hai người: giọt mưa rơi vào trái tim của nước, hương tỏa ngào ngạt).


Hoạt động “Câu chuyện của chúng tôi” này Vi Vi cũng biết qua, là một trong những hoạt động hot nhất hiện nay. Hoạt động này yêu cầu các game thủ dùng chức năng ghi hình của game, tạo ra một câu chuyện tình yêu trong Mộng Du Giang Hồ, không hạn chế ngắn dài, giải thưởng phong phú, người đoạt giải sẽ do các game thủ tiến hành bầu phiếu. Thực ra có cảm giác như dùng chức năng ghi hình của Mộng Du Giang Hồ ghi lại một đoạn phim mà thôi, không khó một chút nào, nên đã có rất nhiều game thủ tham gia.


Xem ra Chân Thủy Vô Hương cũng quyết định tham gia rồi?


Vi Vi tò mò vào xem thử, trong đó có một đoạn video clip và vài đoạn phát biểu, Vi Vi mở clip ra xem được vài phút, đại khái miêu tả câu chuyện về một người anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó anh ta theo đuổi cô nàng này, nhân vật chính là Chân Thủy Vô Hương và Tiêu Vũ Yêu Yêu, người trong gia tộc Tiểu Vũ cũng xuất hiện trong đó.


Lại xem thêm mấy phút nữa, Vi Vi dần cảm thấy kỳ quặc, tại sao trong đó lại có một nhân vật nữ tên là Con Thú Thấp Hèn?


Hơn nữa Con Thú Thấp Hèn này cũng là một nữ hiệp vận áo đỏ lưng khoác đao, luôn xuất hiện bên Chân Thủy và Tiểu Vũ để níu kéo Chân Thủy, thái độ xấu xa kiểu khóc lóc quỵ lụy vì tình, lời lẽ thì càng thô tục nhảm nhí, còn tự yêu mình như kiểu phù dung tỉ tỉ, so với Tiểu Vũ Yêu Yêu lúc nào cũng lời lẽ uyển chuyển như thơ, rõ ràng trở nên đối lập nhau hẳn.


Kết thúc của đoạn clip, Tiểu Vũ Yêu Yêu người thật xuất hiện nói vài câu, đại ý là mong mọi người sẽ ủng hộ v.v…, đoạn viết bên dưới clip là của Chân Thủy, tình ý chân thật kể lể tình cảm của mình với Tiểu Vũ Yêu Yêu, hi vọng mọi người bầu phiếu cho họ, nói rằng tuy giải thưởng không là gì, nhưng rất mong có được bộ trang bị tình nhân bảy màu duy nhất trong toàn game, vì vợ yêu rất thích nó.




Vi Vi càng xem càng nổi giận, cái gì đây chứ! Anh muốn kể lể chân tình thì cứ việc, tại sao lại lôi người khác vào làm trò hề. Tắt chủ đề đó để vào game, Chân Thủy Vô Hương không online, Vi Vi lửa giận không hề tắt, phẫn nộ gõ tin nhắn gửi đi.


“Châm chích bóp méo người khác như vậy hay lắm hả? Không ngờ huynh lại là loại người như vậy!”


Tin được gửi đi, vẫn cảm thấy tức giận, nhưng trẻ ngoan Vi Vi lại không nghĩ ra lời nào ác độc hơn để **** rủa người ta, đành ủ rũ hơn gấp bội tắt luôn game để đi ngủ.




Ngày hôm sau Vi Vi đi học suốt, chín giờ tối mới lên mạng được, vừa vào game, danh sách bạn đã nhảy điên cuồng, mở ra, là tin nhắn của Chân Thủy Vô Hương.


“OK, lần này sai rồi, huynh chịu cược thì phải chịu thua, clip này sẽ xóa đi, làm lại cái mới với Tiểu Vũ. Nhưng cho dù là thế, huynh cũng phải giải thích, Con Thú Thấp Hèn đó không phải do huynh và Tiểu Vũ làm, lúc đầu vốn không để ý, tưởng có người làm chơi, cũng không liên tưởng đến tên của muội, chắc muội cũng thấy những lời nhân vật này nói chẳng liên quan gì đến tình cảm cả. Về sau làm xong mới biết là mấy người bạn của gia tộc Tiểu Vũ đùa dai, có điều clip cũng làm xong rồi, quay lại thì phiền quá nên mới bỏ qua. Chuyện này huynh xin lỗi muội, bây giờ huynh cũng rớt cấp rồi, coi như đền bù cho muội, chúng ta ân oán giải tỏa.”


Vi Vi ngẩn ra, hỏi lại: “Cái gì mà chịu cược chịu thua, rớt cấp là sao?”


Chân Thủy Vô Hương online, nhưng không hề trả lời.




Vi Vi nhìn danh sách bạn, tên của Đại Thần Nại Hà sáng lấp lánh, Vi Vi rầu rĩ hỏi: “Đại Thần, có phải huynh giết Chân Thủy không?”


Nại Hà: “Dưới núi Thương Thúy, đến đây, Boss.”




Vi Vi vội đến núi Thương Thúy, Ngu Công Leo Núi vừa nhìn thấy cô vội la lớn: “Chị dâu, mau đến đây bồi thêm nhát đao!”


Vi Vi mồ hôi mồ kê trèo lên người Boss chém thêm một nhát, Boss vốn chỉ còn lại một tầng máu đã đổ rầm xuống, Vi Vi nghiễm nhiên được một đống kinh nghiệm.


Boss rơi ra rất nhiều đồ, mọi người chia nhau xong, Vi Vi hỏi Nại Hà: “Có phải huynh giết Chân Thủy Vô Hương rồi không?”


Nại Hà: “Ừ.”


Oái, Vi Vi cũng không biết nên nói gì, có vẻ như lại phiền đến Đại Thần rồi. Tuy là phu thê nhưng Vi Vi càng cảm thấy mình và Đại Thần là quan hệ hợp tác, vậy nên chuyện của mình thì nên tự mình giải quyết mới đúng.


Vi Vi: “Làm phiền huynh rồi >o<”


Nại Hà: “Không đâu, ta muốn giết hắn lâu rồi.”


Vi Vi: “… Tại sao @@”


Nại Hà: “Ngứa mắt thôi.”


Vi Vi: “……”


Quả nhiên là đáp án điển hình của Đại Thần.


Ngu Công Leo Núi chen vào: “Chị dâu có biết chuyện video clip đó không?”


Vi Vi: “Có, hôm qua các huynh đều không đến, muội buồn chán nên đi dạo diễn đàn một lúc.”


Mô-za-a: “Vốn còn định giấu muội.”


Vi Vi: “>o<”


Vi Vi: “Đúng rồi, Chân Thủy Vô Hương sao lại bị rớt cấp? PK thì đâu rớt cấp được.”


PK thuộc về phạm vi học hỏi kinh nghiệm, cho dù có thua cũng không thể rớt cấp.


Hầu Tử Tửu: “Không phải PK, là quyết đấu.”


Chương 10: Nham Hiểm, Quá Nham Hiểm



Quyết quyết quyết đấu?!




Vi Vi kinh ngạc đến độ suýt ú ớ, một lúc lâu sau mới nói: “Chân Thủy sao lại chịu quyết đấu?”




Nhìn thế nào đi nữa thì Chân Thủy Vô Hương cũng không phải dạng người manh động mà.




Trong Mộng Du Giang Hồ, đơn độc tỉ thí chính thức có hai dạng, một dạng là học hỏi kinh nghiệm, cũng chính là PK mà ta thường nhắc đến, một dạng khác chính là quyết đấu. Học hỏi kinh nghiệm thì dù có thua cũng chẳng sao, không rớt kinh nghiệm cũng không rớt cấp, thành tích chiến đấu chỉ tụt xuống một chút mà thôi. Nhưng quyết đấu thì khác, quyết đấu thua một lần thì đẳng cấp sẽ rớt một bậc. Nếu đẳng cấp thấp thì còn may, rớt một bậc thì có thể luyện để lên lại nhanh thôi, nhưng đẳng cấp cao thì, như Vi Vi và Chân Thủy Vô Hương, rớt một cấp thìhơn nửa tháng ròng rã chơi coi như phí công vô ích.




Chân Thủy Vô Hương cũng là người chịu bỏ tiền ra chơi game, trang bị các thứ đều là dạng cao cấp nhất, nhưng nếu quyết đấu với Nại Hà Đại Thần có cùng đẳng cấp trang bị thì…




Cơ bản như là tìm đến cái chết!




Vi Vi đã từng phối hợp với cả hai người, nên hiểu rõ thực lực của cả hai. Đành phải thừa nhận rằng, trình độ thao tác của hai người cách nhau quá xa, Nại Hà Đại Thần là thiên ngoại phi tiên, đã không là người nữa rồi, còn Chân Thủy Vô Hương nhiều lắm cũng chỉ ngang hàng với Vi Vi mà thôi.




Cho nên Vi Vi vô cùng nghi ngờ rằng Chân Thủy Vô Hương có phải là nghĩ quẩn rồi không.




Ngu Công trả lời: “Không phải là chuyện hắn ta có chịu hay không, lão tam hạ chiến thư ở thế giới, bức chiến thư đó đúng là thiếu đạo đức vô cùng, nếu không đến thì hắn cũng không còn mặt mũi nào chơi ở đây nữa.”




Còn hạ chiến thư nữa, chính thức vậy à… Vi Vi thất thần hỏi: “Hạ như thế nào?”




Hầu Tử Tửu nói: “Cậu ấy mời Chân Thủy Vô Hương chiến đấu ba trận, nói là chỉ cần Chân Thủy Vô Hương thắng một trận thì xem như Chân Thủy thắng, chuyện video clip cậu ấy không hỏi đến nữa, hơn nữa lúc quyết đấu cậu ấy sẽ không mang thần thú theo. Muội nói xem, chiến thư như thế mà nếu không ứng chiến, Chân Thủy Vô Hương còn được xem là đàn ông không, có thua thì cũng tốt hơn là không đến.”




Không mang thần thú…




Như thế mà cũng thắng được?




Vi Vi vẫn loay hoay tới lui, Đại Thần đúng là không phải người, sự thực lại chứng minh thêm lần nữa rồi. Hơn nữa bức chiến thư này quả thực rất ~ ~ rất khiến người ta không biết phải nói thế nào. Nếu Nại hà mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu công bằng, và Chân Thủy dù cho không ứng chiến, thừa nhận thực lực bản thân không bằng Nại Hà, thì cũng không đến nỗi quá mất mặt, dù gì thực lực của Nại Hà vốn đã thế rồi. Nhưng bây giờ với bức chiến thư như thế lại khiến Chân Thủy không ra ứng chiến thì không được, nếu không đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa.




Hầu Tử Tửu nói: “Về sau huynh cũng thấy thông cảm cho Chân Thủy Vô Hương. Tội nghiệp thật, nếu một trận định thắng thua thì hắn cũng chỉ rớt một cấp, nếu ba trận thắng hai, thì hai trận thua đó cũng tụt xuống hai bậc. Nại Hà chơi tầm cỡ thế này, người ta biết rõ trận thứ ba cũng sẽ thua mà vẫn sĩ diện cố chơi đến cùng.”




Ngu Công Leo Núi: “Nham hiểm, quá nham hiểm.”




Nại Hà nói: “Các cậu nghĩ nhiều quá, chẳng qua không muốn phí lời mà thôi.”




Vi Vi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nếu mời chiến công bằng, bên Chân Thủy có lẽ sẽ viện cớ không ra ứng chiến, nói tới nói lui quả thực rất mất công, chiến thư này của Đại Thần vẫn là một đòn giết chắc.




Mô-za-a: “Chân Thủy Vô Hương cũng xem như không đến nỗi nào, cũng chẳng thèm mang vật cưng theo, có phải cậu nghĩ đến chuyện này rồi không?”




Nại Hà nói ngắn gọn đơn giản: “Nghĩ đến hắn để làm gì?”




>o<, chính thế! Vi Vi thầm lẩm bẩm trong bụng, Đại Thần đâu cần nghĩ xem người khác thế nào. Lẩm bẩm xong, Vi Vi mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Ba cấp?”




Hồng Y Nữ Hiệp kinh ngạc chạy đến bên Cầm Sư, kinh ngạc hỏi, “Huynh giết ba cấp của anh ta?”




Nại Hà: “Ừ.”




Vi Vi: “……”




Thảo nào Chân Thủy Vô Hương không trả lời tin nhắn của cô, ước chừng bây giờ chắc cũng nghĩ đến chết rồi nhỉ. Ba cấp, ít nhất phải hai tháng mới luyện lên được.




Mô-za-a nói: “Cậu cũng phải chừa đường lui cho mình chứ, nếu lỡ cậu thua một trận, ví dụ nhà cậu bị cúp điện hoặc đường truyền bị ngắt, chẳng lẽ video clip cứ để mặc hắn lo à?”




Nhất Tiếu Nại Hà trả lời qua quýt: “Thua thì thua chứ, tớ thua rồi thì còn có phu nhân.”




Hầu Tử Tửu tán thành: “Hây hây hây, đúng đúng, Nại Hà chỉ nói cậu ta mặc kệ, nhưng chưa nói đến chị dâu, trình độ của chị dâu còn mạnh hơn lão tam nhiều, cậu không thấy lúc đánh quái vật toàn để chị dâu lo, Nại Hà chỉ có ngồi đó ăn cơm mềm thôi à.”




Vi Vi: “Quá khen quá khen >o<”




Ngu Công Leo Núi lại cảm thán: “Nham hiểm, quá nham hiểm.”




Vừa đánh Boss xong, bọn Hầu Tử Tử đều có vẻ lười nhác, uể oải ngồi trên bãi cỏ dưới núi Thương Thúy trò chuyện cho đỡ buồn. Vì núi Thương Thúy cũng là một trong những nơi hái thuốc nên Vi Vi liền bắt đầu làm công việc ấy.




Được một lúc sau, Vi Vi liếc mắt thấy hệ thống đã cập nhật tin tức mới.




[Hệ thống] Kinh thiên đại đạo Mạnh Đông Hành vượt ngục khỏi Thiên Lao, xâm nhập hoàng cung, lấy cắp hộp trang điểm của công chúa Hương Tuyết, to gan tày đình, tội không thể tha, mời các anh hùng trong thiên hạ bắt lại Mạnh Đông Hành giao nộp cho quan phủ, tất sẽ được hậu tạ.”




Vi Vi thốt lên: “Boss Mạnh lại chạy trốn tán loạn rồi kìa, có đi bắt không?”




Boss Mạnh Đông Hành thuộc một trong những boss khá là lợi hại trong Mộng Du Giang Hồ, ngày nào cũng vượt ngục khỏi Thiên Lao một lần, hễ ra khỏi ngục là lập tức hành nghề đạo chích, sau đó hệ thống phát lệnh thông báo, game thủ bắt đầu đi tìm bắt, bắt được rồi thì giao nộp cho quan phủ để nhốt trở lại vào Thiên Lao, ngày hôm sau Boss Mạnh lại tiếp tục vượt ngục. Có điều Boss Mạnh đồng thời cũng là Boss rất được ưa thích, vì cứ bắt được thì những thứ nó lấy trộm đều thưởng cho game thủ tóm được nó, mà những thứ Boss Mạnh lấy trộm thường thường đều rất tuyệt.




Vi Vi có lần rất may mắn, Boss Mạnh lấy cắp một rương ngân phiếu, Vi Vi vừa may nhìn thấy, một mình một ngựa liều mạng tóm Boss, rương ngân phiếu đó đã thuộc về cô. Đương nhiên cũng có lúc xui xẻo một chút, như có một lần hệ thống thông báo Boss Mạnh lấy cắp thanh đao hộ thân của Đông Phương Bất Bại, công cáo vừa ra là toàn thiên hạ sôi sục, đao của Đông Phương Bất Bại, chắc chắn là thần binh cấp cao nhất rồi, thế là các game thủ không kể cao thấp, lần lượt bỏ hết nhiệm vụ đang làm để đi tóm Boss, cuối cùng Boss Mạnh bị một cao thủ trong bảng xếp hạng bắt được, nhưng cao thủ đó vừa cầm thanh đao nhìn một cái, đã tức đến mức suýt bỏ không chơi game này nữa.




Vì nói rõ thanh đao đó là…




Thanh đao mà Đông Phương Bất Bại năm đó dùng để tự thiến.




Hầu Tử Tửu nói: “Hộp trang điểm của công chúa? Không có hứng.”




Mô-za-a: “Không muốn làm.”




Ngu Công Leo Núi: “Tớ đang dạo diễn đàn, đoạn clip kia đã bị xóa rồi.”




Hầu Tử Tửu: “Haizzz ~ ~ tên này sao biết nghe lời thế nhỉ.”




Vi Vi: “>o<, Sao muội lại thấy huynh tiếc nuối quá thế!”




Hầu Tử Tửu: “Thì đúng là tiếc nuối vô cùng mà!”




Ngu Công Leo Núi: “Nếu hắn mà không xóa thì tụi này sẽ, hây hây hây hây.”




Hầu Tử Tửu: “Hack máy của hắn.”




Ngu Công Leo Núi: “Thanh toán tài khoản của hắn.”




Mô-za-a: “Vậy tớ làm gì? Bán vợ của hắn à?”




Ngu Công Leo Núi: “Bây giờ hắn đã xóa rồi, chúng ta xem như thất nghiệp.”




Vi Vi: “= = Các huynh đê tiện quá đấy!”




Ngu Công Leo Núi vờ vịt: “Quá khen quá khen, so với Nại Hà thì như châu chấu đá xe thôi.”




Vi Vi toát mồ hôi, “châu chấu đá xe” có thể được dùng như vậy sao?




Nại Hà: “Vi Vi, chúng ta đi.”




“Ừ, đi đâu?” Vi Vi vừa hỏi vừa add đội của anh.




“Nơi không có bọn họ.”




Vừa add xong, cảnh tượng lập tức thay đổi, trong chớp mắt, Vi Vi phát hiện ra mình đã đứng ở Lạc Hà Phong.




Đứng trên Lạc Hà Phong ngắm ráng chiều.




Đây là nơi đẹp nhất, không vương bụi trần nhất trong Mộng Du Giang Hồ, vì ở đây không có quái vật không có nhiệm vụ, không có kinh nghiệm để lấy. Nhưng sau khi quen biết Nại Hà, đây là một trong những nơi Vi Vi thường lui tới nhất.




Mặt trời đã lặn một nửa nấp sau những đám mây, ráng chiều rực rỡ tỏa rọi khắp nơi, chiếu lên người Hồng Y Nữ Hiệp đang đứng trên đỉnh núi mỗi lúc một rực rỡ diễm lệ, còn Bạch Y Cầm Sư càng lúc càng cô ngạo xuất trần.




Vi Vi chống cằm ngắm một lúc lâu, chầm chậm gõ chữ: “Nơi đây thật đẹp!”




Nại Hà: “Ừ.”




Trong một lúc chẳng ai lên tiếng, hồi lâu sau Nại Hà mới nói: “Chuyện này vốn định đợi muội đến giải quyết, nhưng trên thế giới người quan tâm quá nhiều, ta nghĩ vẫn nên đánh nhanh rút gọn thì hơn.”




Vi Vi ngồi trước máy tính chớp chớp mắt, ngẩn ngơ hồi lâu, mới ý thức ra anh đang giải thích với cô nguyên nhân mời Chân Thủy đến quyết chiến.




Thực ra anh ấy không cần giải thích với mình, anh đã giúp cô xử lý rất gọn mà… Nhưng không biết vì sao, trong lòng Vi Vi dần dần nảy sinh ra một tâm trạng như là cảm động vậy.




Vi Vi bỗng không biết nên nói thế nào, ngón tay ngưng trên bàn phím một lúc lâu, cuối cùng gửi đi một khuôn mặt cười.




Nại Hà không nói gì nữa, Vi Vi cũng lặng lẽ đứng bên cạnh anh, không làm gì, cũng không bỏ đi, ngắm cảnh vật yên tĩnh trước mắt, chỉ cảm thấy giờ này phút này, bình yên và xa vắng.

Chương 11: Video Clip


Nếu không phải là do tin nhắn của Lôi Thần Ni Ni oanh tạc, Vi Vi thật cứ nghi ngờ mình đang đứng ở tận cùng thời gian.




Tất nhiên, cái gọi là tận cùng thời gian chính là --- ký túc xá tắt điện >o<




Lôi Thần Ni Ni: “Vi Vi cho tớ clip đi cho tớ clip đi!”




Vi Vi: “Clip gì cơ?”




Lôi Thần Ni Ni: “Thì cái mà chồng cậu đơn phương ẩu đả với Chân Thủy đó, clip quyết đấu! Tuy tớ mua vé xem rồi, nhưng người xem không được quay clip!”




Đơn phương ẩu đả… Vi Vi bị hình dung từ của cô nàng làm cho choáng váng: “Nại Hà nhà tớ rất nho nhã…”




Câu này vừa gõ ra, Vi Vi lại bị chính mình làm cho mình choáng, tại sao cô lại thêm “nhà tớ” trước Nại Hà vậy?!!! Tại sao lại vô thức đánh ra hai chữ này cơ chứ?




>o<, Chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi bọn Ngu Công rồi, họ thường nói “Tam tẩu nhà ta”, “Nại Hà nhà muội”, gọi loạn xạ như vậy. Vi Vi nín thinh xóa câu này, lại gõ dòng mới gửi đi, “Cậu mà cũng mua vé nữa hả?”




Muốn xem quyết đấu phải bỏ tiền ra mua vé, thêm một điểm biến thái nữa của Mộng Du Giang Hồ. Mua vé rồi thì nhấn vào thị vệ hoàng cung canh cửa, người chơi sẽ được đưa đến nơi xem quyết đấu. Thông thường thì, hai bên quyết đấu với nhau đẳng cấp càng cao thì vé cửa càng đắt, đương nhiên, chẳng phải là trận quyết đấu nào cũng có người đến xem.




Lôi Thần Ni Ni: “Chân Thủy bị đánh thê thảm lắm, có quay cũng sẽ không phát đâu, chồng cậu chắc chắn có quay đó.”




Vi Vi: “…… Không có quay.”




Vấn đề này chẳng cần phải hỏi, với những gì cô hiểu về Đại Thần thì anh ấy không bao giờ quay một trận chiến đấu chẳng quan trọng như thế để làm gì.




Lôi Thần Ni Ni: “Thảm, tớ chăm chú xem, căng thẳng quá nên quên chụp hình lại, chết rồi chết rồi, tớ muốn chết đi cho rồi, hơn nữa tớ đến chậm quá, chỉ nhìn thấy công cáo quyết đấu mà hệ thống phát ra, chiến thư mà giang hồ đồn cũng không được thấy, hối hận chết đi được.”




Vi Vi: “Còn đỡ hơn tớ, tớ là nhân vật nữ chính trong lời đồn, thế mà chẳng thấy được gì.”




Lôi Thần Ni Ni: “Ha ha ha, vậy tớ thoải mái rồi, mấy tấm hình hệ thống công cáo cậu có cần không, tớ gửi cho.”




Vi Vi: “Ừ.”




Vi Vi đưa địa chỉ hộp thư trong Mộng Du cho cô, rất nhanh đã nhận được thư gửi đến, trong hộp có một bức ảnh, chính là công cáo quyết đấu của hệ thống.




Vi Vi phóng to bức ảnh lên, dòng đầu tiên là công cáo của hệ thống sau khi Nại Hà mời chiến, sau đó cứ năm phút một lần hệ thống lại cập nhật phản ứng của bên được mời chiến.




[Hệ thống]: Nhất Tiếu Nại Hà mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm.




[Hệ thống]: Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.




[Hệ thống]: Chân Thủy Vô Hương chưa ứng chiến.




……




Liên tiếp năm dòng sau.




[Hệ thống]: Chân Thủy Vô Hương ứng chiến.




[Hệ thống]: Nhất Tiếu Nại Hà và Chân Thủy Vô Hương sẽ quyết chiến lúc 20:00 tại đỉnh Tử Cấm.




Chẳng qua chỉ mấy hàng chữ, chẳng qua chỉ là dòng công cáo lạnh lùng được công thức hóa mà thôi, nhưng Vi Vi lại lật tới lật lui xem tới mấy lần, cứ xem cứ xem mãi, trong lòng máu nóng dần dần lại dâng lên.




Không kiềm chế nổi tâm trạng lúc này, nhìn Nại Hà áo trắng bay bay đứng cạnh, Vi Vi do dự một lúc, rồi cũng mở miệng một cách rất ngượng ngùng, rất phá hoại không khí lãng mạn: “Đại Thần… Huynh không mang theo Thần Thú, PK một trận với muội đi >o<”




Nại Hà lại bỏ qua, chỉ xem như cô đang chán, nên add cô vào đội: “Đi, chúng ta đi giết Boss.”




“Boss nào?”




“Mạnh Đông Hành, Ngu Công gọi chúng ta qua đó.”




Bọn Hầu Tử Tửu hôm nay nhân phẩm bạo phát, đang ngồi dưới chân núi nghỉ ngơi, đột nhiên Boss Mạnh trước giờ lao tâm khổ tứ chờ đợi cũng chưa chắc tìm được, hôm nay lại mang theo hồi môn tự dâng lên tận miệng, bỏ qua mới lạ.




Vi Vi và Nại Hà về đến núi Thương Thúy thì bọn Hầu Tử Tửu đang chiến đấu. Nại Hà tiến lên tiếp thêm cho họ chút máu, Vi Vi lại do dự một lúc, không tham gia chiến đấu ngay.




Ngu Công kêu lên: “Chị dâu, đừng thấy chết mà không cứu chứ.”




Vi Vi biết thực ra ba người bọn họ công lực cũng rất cao, gọi cô đến tiếp chiến chẳng qua chỉ muốn phân chia kinh nghiệm với cô thôi, thế là Vi Vi gõ một cái mặt cười, nói: “Các huynh đánh đi, muội mà tham gia thì đòn công kích của nó sẽ mạnh hơn đó.”




Nói ra thì Boss Mạnh đúng là kỳ diệu, nếu chỉ có game thủ nữ công kích nó, nó sẽ vì “thương hương tiếc ngọc” mà giảm bớt sức lực xuống còn một nửa, trước đây Vi Vi cũng vì nguyên nhân này mới có thể đơn thương độc mã đánh bại nó. Nhưng nếu nam nữ game thủ cùng đánh thì nó sẽ “đố kỵ”, lực công kích tăng hơn một nửa. Chỉ khi game thủ nam chiến đấu với nó thì sức mạnh của nó mới là bình thường.




Bọn Ngu Công cơ bản đều là một đội toàn nam, chưa từng biết điều này, nghe Vi Vi nói vậy liền hứng chí hẳn.




“Nghe nói tên này còn biết chọc ghẹo game thủ nữ nữa, tớ chưa từng thấy bao giờ, chị dâu chém hắn một đao cho bọn này xem thử.”




Vi Vi nghe thấy thế thì nín thinh, nhưng vẫn y theo lời mà tham gia chiến đấu. Quả nhiên, một đao vừa chém xuống, lực công kích của Boss Mạnh rõ ràng đã tăng hẳn, lại còn phát ra chức năng “lửa ghen rừng rực”, đốt hết sạch máu của bọn Hầu Tử Tửu.




Đồng thời trên đỉnh đầu nó còn hiện ra một đoạn: “Khá khen cho mỹ nhân, không ngoan ngoãn ở trong khuê phòng, lại bước ra giang hồ múa đao khua gậy, chi bằng thuận theo đại gia ta, bảo đảm nàng sẽ được sung sướng.”




Hầu Tử Tửu: “Khỉ thật! Đúng là biết trêu ghẹo!”




Ngu Công Leo Núi: “Lại còn dám chọc ghẹo chị dâu ta, giết hắn một trăm lần!”




Thế là, Boss Mạnh đáng thương bị chém trăm lần một cách đầy bạo lực…




Boss Mạnh vừa đổ xuống, quan sai lập tức xuất hiện dẫn hắn đi mất, để lại hộp trang điểm của công chúa làm phần thưởng. Hầu Tử Tửu hiếu kỳ, cướp lấy nhấc lên, vừa mở ra nhìn đã suýt ngã lăn ra.




Ngu Công hỏi dồn: “Gì thế? Nếu là trang bị thì đưa chị dâu.”




Hầu Tử Tửu: “Cái này mà đưa chị dâu thì Nại Hà chém chết tớ.”




Nại Hà: “Là gì vậy?”




Hầu Tử Tửu: “Tóc của đàn ông.”




Ngu Công Leo Núi: “……”




Hầu Tử Tửu: “Tóc của tình nhân công chúa, không có thuộc tính gì hết.”




Mọi người đều toát mồ hôi, không ngờ sự việc hay ho như thế lại về tay họ.




Ngu Công Leo Núi: “Vẫn tốt hơn là thanh đao của Đông Phương Bất Bại.”




Hầu Tử Tửu: “Cũng tốt hơn vải bó chân của Nga My Lão Thái.”




Mô-za-a tự kiểm điểm: “Chẳng lẽ chúng ta vừa nãy giày vò hắn quá bạo lực?”




Thấy Vi Vi vẫn không nói gì, Hầu Tử Tửu hỏi: “Chị dâu chắc không bị đả kích quá đó chứ?”




Vi Vi: “>o< Không có, hành tẩu giang hồ bao năm nay rồi, muội sớm đã không màng đến danh lợi…”




Mô-za-a: “……”




Ngu Công Leo Núi: “Sao tớ thấy khẩu khí này quen quá ta?”




Hầu Tử Tửu: “Giống Nại Hà?”




Mô-za-a: “Không giống, Nại Hà chưa từng tự sướng ra miệng, cậu ta chỉ thầm tự sướng trong lòng thôi.”




Nại Hà gõ một biểu tượng đang thở dài: “Gần mực thì đen, sau này không nên để cô ấy ở lâu với các cậu được nữa.”




Vi Vi: “Đúng đó, muội bị các huynh ảnh hưởng mất rồi… Gì nhỉ, vừa nãy muội đang nghĩ đến chuyện video clip.”




Vi Vi: “Muội cũng muốn làm một cái.”




Hầu Tử Tửu: “……”




Vi Vi: “Boss Mạnh đã cho muội một linh cảm…”




Nếu đã là linh cảm mà Boss Mạnh cho thì tức là có liên quan đến trộm cắp rồi.




Kịch bản của Vi Vi là thế này.




Lô Vĩ Vi Vi là một nữ tặc chiếm núi xưng vương.




Nhất Tiếu Nại Hà là một Cầm Sư yếu đuối.




Một hôm nào đó, Nhất Tiếu Nại Hà đi qua một ngọn núi nào đó, bị nữ tặc để ý, thế là bị cướp về làm áp trại tướng công trong sơn trại.




“Phần sau thì vẫn chưa nghĩ ra, lúc này đánh Boss đột nhiên nghĩ ra, lời thoại của Boss Mạnh có thể dùng luôn được.”




Hầu Tử Tửu nói: “Cũng tham gia hoạt động kia à?”




Vi Vi: “Ừ, tự nhiên thấy rất hay, nhưng muội nghĩ cũng chơi thử thôi, nhất thời nảy ra ý này.”




Nại Hà không nói gì, chỉ lặp lại lời Vi Vi: “Áp trại tướng công?”




Vi Vi tưởng anh bị châm chích, vừa định nói không làm cũng được, thì thấy anh hỏi: “Có phải lúc bị cướp về cứ nằm thẳng ra là được?”




>_<




Xem ra cô đã đánh giá thấp tính cách của Đại Thần rồi, thế nên Vi Vi nói: “Cơ bản là vậy đó.”




Thực ra cô cũng không dám chắc lắm, trước mắt chỉ nghĩ lung tung vậy thôi.




Nại Hà lại nói: “Làm đi.”




Nại Hà: “Núi Thương Thúy rất được, cướp ở đây đi.”




Đại Thần nhận lời dứt khoát gọn ghẽ như thế, hành động chủ động nhanh chóng như thế, khiến cho nữ tặc Vi Vi nảy sinh ra một cảm giác rất mạnh mẽ rằng mình như đang bị cưỡng ép phải cướp người vậy.




Chớp mắt Đại Thần đã bắt đầu phân công: “Ta đi từ phía dưới núi bên kia sang, muội cưỡi ngựa xuất hiện từ rừng cây, tự quay phần của mình, hậu kỳ thì chỉ cần cắt gọt một chút là được.”




Dưới gậy chỉ huy của đạo diễn Nại Hà, Vi Vi choáng váng trèo lên ngựa.




Ngu Công nhảy chồm lên: “Đạo diễn, bọn này cũng muốn tham gia.”




Hầu Tử Tửu nói: “Nữ tặc không có đám thủ hạ thì sao được, chúng ta làm thủ hạ của chị dâu đi.”




Vi Vi từ chối: “Không cần đâu.”




Hầu Tử Tửu bi thương tuyệt vọng: “Tại sao?”




Vi Vi: “>_< Đơn thương độc mã thì oai hơn.”




Ngu Công nói: “Không được không được, hai người như vậy là không được, phải có cảnh đánh nhau chứ, chi bằng bọn này hộ tống Nại Hà, sau đó chị dâu lần lượt đánh bại ba người bọn này, như thế mới hay chứ.”




Lần này kiến nghị của Ngu Công đã được mọi người chấp nhận, chủ yếu là có được sự đồng ý của Nại Hà. Mấy người này đều thuộc phái hành động, bàn bạc xong xuôi tất cả một cách đầy hiệu quả làm Vi Vi là người đề xướng ra chuyện quay clip cũng thấy choáng, bị lùa như lùa vịt về phía rừng cây đứng đợi ở đó.




Trong rừng cây, Vi Vi cưỡi ngựa, bỗng thấy căng thẳng.




Đợi đến lúc Nại Hà bước đến địa điểm cướp bóc chỉ định sẵn thì lại càng hồi hộp.




Hậu quả của tâm lý đó là Vi Vi ào đến, xuất hiện trước mặt Nại Hà, nhưng quên luôn cả lời thoại cợt nhả của Boss Mạnh >_<, thế là Vi Vi trong cái khó ló cái khôn, chỉ còn nước sửa đổi lại lời thoại cướp bóc xưa cũ nhất.




Núi này do ta mở,




cây này do ta trồng,




nếu mà muốn qua lại,




phải để lại đàn ông!




Vừa mở đầu là thế, theo phân công cảnh tiếp theo sẽ là Ngu Công nhảy phắt ra **** rủa, sau đó bắt đầu đánh nhau. Nhưng nhân vật của Ngu Công lại đứng im bất động, Vi Vi đợi mãi không thấy liền hỏi vẻ thắc mắc: “Ngu Công đâu?”




Hầu Tử Tửu vô cùng bình tĩnh đáp: “Cậu ta bị ngã từ trên ghế xuống rồi.”


em post tạm đến đây đã :panda18: em đợi ý kiến của mọi người :panda61::panda61:đồng ý thì em post tiếp


Chương 12: Bạch Y Hồng Ảnh


Ngu Công một lúc sau mới mò lên lại, yếu ớt nói: “Tớ bị thương rồi.”




Mô-za-a xì một tiếng: “Đàn ông ngã dập mông tí đã kêu là bị thương.”




Ngu Công thẹn quá hóa giận: “Nội thương! Tớ nói là nội thương mà!”




Vi Vi: “>o< Các huynh ở chung với nhau à!”




Thực ra trước kia Vi Vi đã cảm giác được là ngoài đời thực họ cũng quen biết nhau từ lời đối thoại của họ rồi, vả lại hình như là sinh viên năm tư thì phải, vì có lần nhìn thấy bọn họ nói đến chuyện thực tập tốt nghiệp. Nhưng Vi Vi trong trò chơi chưa hề tò mò chuyện ngoài đời của người khác nên cũng chưa hỏi bao giờ, lần này là chỉ thuận miệng thôi.




Hầu Tử Tửu trả lời: “Bọn này ở chung một phòng.”




Biết ngay mà!




Vi Vi vô thức ngước nhìn về phía Nại Hà, vậy thì Đại Thần cũng lại là học sinh như mình ư? Sao lại cảm thấy không thể hiểu nổi nhỉ, Đại Thần thì phải là…




>_<




Không nghĩ ra nổi phải là gì…




Ngu Công nói: “Tam tẩu, Nại Hà thường xuyên đêm không về phòng, muội phải quản lý cho chặt vào.”




Mô-za-a: “Ban ngày hắn cũng không về!”




Vi Vi choáng.




Nại Hà đáp: “Đến khi nào trong phòng không còn mấy đôi vớ nửa tháng chưa giặt của các cậu nữa thì tớ dọn về ở ngay!”




Mô-za-a vội nói ngay: “Hay cậu cứ ở ngoài đi!”




Vi Vi toát mồ hôi, đã nghe đồn từ lâu rằng nam sinh thường tích lũy lại mười mấy đôi vớ rồi mới giặt luôn thể, không ngờ lại là sự thật, đột nhiên nghĩ đến trước kia bọn Ngu Công nói muốn hack máy người ta, không kìm được nên lên tiếng hoài nghi: “Chẳng lẽ các huynh học khoa Công nghệ thông tin?”




“Chính xác!”




Trùng hợp ghê = =




Vi Vi nói: “… Muội cũng vậy!”




“……”




“Hóa ra là tiểu sư muội!”




Ngu Công Leo Núi: “Toi rồi, khoa Công nghệ thông tin chín nam một nữ, tiểu sư muội oai hùng như thế, lẽ nào thực tế lại là tiểu sư đệ!”




Vi Vi: “>o<”




Vi Vi nghe nói vậy thì có vẻ bẽn lẽn: “Oai hùng thật à? Muội nói phần mở đầu…”




Lại khiến Ngu Công chấn động đến mức bị nội thương!




Ngu công đáp: “Không có không có, tốt lắm tốt lắm, hiệu quả đó như sấm dội bên tai ấy.”




Sấm dội bên tai…




Vi Vi cảm giác như chính mình cũng bị nội thương, “sấm dội bên tai” mà dùng thế này, không biết giáo viên dạy ngữ văn trước kia của Ngu Công có khóc không đây.




Hầu Tử Tửu đề xuất ý kiến: “Tốt thì tốt, có điều “phải để lại đàn ông” câu đó nên sửa một chút, ở đây có tới bốn người đàn ông, ai biết được muội muốn cướp người nào, người xem sẽ hiểu lầm ngay.”




Nại Hà nói: “Không hiểu lầm đâu, không phải sửa.”




Hầu Tử Tửu: “????”




Nại Hà đáp: “Các cậu không có giá trị để bị cướp.”




Thế là…




PK lại bắt đầu một cách rầm rộ, lần này là ba đánh một.




Vi Vi tuyệt vọng nhìn trời, cô còn chưa kịp bắt đầu màn cướp bóc mà, người bị cướp đã bị xử nội bộ rồi.




Tóm lại, trong tình hình bạn Ngu Công của chúng ta bị thương, sau khi gây ra vô số chuyện cười, đoạn video clip cuối cùng cũng được quay xong sơ bộ hai ngày sau đó.




Những tình tiết sau khi cướp bóc cũng do Vi Vi biên tập, để kéo dài thời gian hơn, cho nên bao nhiêu tình cảm khóc lóc thở than, thêm mắm dặm muối kiểu phim truyền hình cũng được đưa vào.




Cụ thể là thế này:




Bạch Y Cầm Sư bị cướp về sơn trại (trong game có bối cảnh ổ của giặc cướp), nữ tặc ái mộ chàng nho nhã tuấn tú, nên muốn tận dụng mọi biện pháp để khiến chàng vui lòng, nhưng Bạch Y Cầm Sư không lấy thế làm cảm động, ngày ngày chẳng nói chẳng rằng, ngồi bên Liên trì sau núi buồn bã gảy đàn.




Nữ tặc cuối cùng quyết định thả chàng trở về, nhưng lại quyến luyến không nỡ, lặng lẽ đi theo sau, vừa lúc đó Bạch Y Cầm Sư gặp phải quái vật, chắc chắn sẽ mất mạng, nữ tặc bèn nhảy ra cứu chàng. Cầm Sư đã cảm động, chấp nhận nữ tặc, cô nàng vui mừng hỉ hả tổ chức hôn lễ, không ngờ đêm động phòng hoa chúc lại có quan binh (bọn Ngu Công đứng ngoài ổ cướp gào lên tìm người mới, thế là một đám game thủ mới gia nhập chạy đến, trở thành diễn viên quần chúng) ập đến tấn công, bọn cướp (bọn NPC trong ổ cướp, đáng thương là mới chỉ có cấp 20) vì uống quá nhiều, không hề chống cự nổi nên bị tóm gọn. Nữ tặc bản lĩnh cao cường, quan binh không bắt được nên quay sang tấn công Cầm Sư, nữ tặc che chắn cho Cầm Sư, nhưng Cầm Sư lại rút kiếm từ trong đàn ra, không hề do dự đâm vào sau lưng nữ tặc.




Thì ra, Bạch Y Cầm Sư lại là khâm sai, vì ổ cướp này chiếm dụng nơi địa hình phức tạp để làm càn nên luôn là mối họa phải nhổ bỏ, cho nên đã đến đây bày ra kế hoạch này.




Đoạn kết đúng là tinh hoa của đoạn phim sến chảy nước này.




Sau khi nữ tặc chết, Bạch Y cầm Sư bỗng nhận ra rằng chàng đã yêu nàng mất rồi, bèn ôm lấy thi thể của nữ tặc đứng trên đỉnh Lạc Hà nhảy xuống.




……




Được rồi, Vi Vi thừa nhận, đây đúng là truyện cười mà >o<




Vi Vi nghĩ rằng kịch bản này mà đem ra thì ắt sẽ bị mọi người chê cười, không ngờ tất cả xem xong lại thấy rất hay, có điều nghiên cứu kỹ hơn thì, nguyên nhân Nại Hà Đại Thần thấy hay là vì – lời thoại của anh ít.




Bọn Ngu Công lại thấy hay vì – không ngờ lúc sau lại có cơ hội xuất hiện, mà lại là nhân vật chính diện, vui mừng như điên ing (hậu tố xuất hiện sau động từ chỉ hiện tại tiếp diễn trong tiếng Anh)!




Vi Vi đành phải im lặng thêm lần nữa, quả nhiên là một đám học Công nghệ thông tin, chẳng có chút tế bào nghệ thuật gì hết…




Nhưng mấy hôm sau, khi Nại Hà đưa cho cô đoạn video đã được làm hậu kỳ tươm tất, Vi Vi vô cùng hổ thẹn rút câu nói “không có tế bào nghệ thuật” về lại.




Người không có tế bào nghệ thuật là cô và bọn Ngu Công, tuyệt đối không bao gồm Đại Thần!




Đại Thần Đại Thần, không có gì là không thể!




Hôm nhận được đoạn clip đó thì Vi Vi lại có tiết học buổi tối, lúc về lại phòng để lên mạng thì Nại Hà đã out rồi, để lại cho cô một lời nhắn:




“Có chuyện phải out trước, video clip đã gửi vào hộp thư của muội rồi!”




Vi Vi vội vàng mở hộp thư ra.




Phần hậu kỳ của đoạn phim này bao gồm cắt sửa, âm nhạc, phụ đề, hiệu ứng v.v… Vốn là Vi Vi định để mình tự vật vã làm cho rồi, vì mới học năm hai, chắc chắn là rảnh hơn những người năm tư. Nhưng Đại Thần nói để anh làm, vì sự tín nhiệm vô điều kiện đối với Đại Thần nên Vi Vi đương nhiên là chẳng có ý kiến gì.




Tải đến hơn mười mấy phút mới xong, Vi Vi nôn nóng mở ra xem, chỉ mới có mấy phút đầu mà đã khiến Vi Vi ngẩn ngơ.




Quá là tinh xảo!




Thực ra cũng đơn giản thôi, chỉ là nền đen chữ đỏ, nhưng không biết Nại Hà tìm đâu ra chữ thích hợp đến thế, sắc nhọn nhưng cũng rất phóng khoáng, phân viết ra thành từng nét từng nét, lại có thêm hiệu ứng ánh sáng, một lớp ánh sáng mờ xuyên qua bề mặt chữ, đơn giản nhưng hoa lệ, vô cùng ấn tượng.




Vi Vi xem đi xem lại phần đầu mấy lần, sau đó mới kéo xuống xem tiếp phía dưới.




Đại Thần tỏ ra rất tỉ mẫn, biên tập, phụ đề, âm nhạc kèm theo không chỗ nào thừa, đặc biệt là âm nhạc, khiến Vi Vi rất vui sướng. Không hề giống với những đoạn nhạc thịnh hành mà các clip tham gia khác vẫn dùng, mà dùng rất nhiều nhạc cụ dân tộc, phần đầu khi có cảnh cướp bóc là tiếng sáo vui tươi, sau đó là đàn tranh, vô cùng phù hợp với thân phận Bạch Y Cầm Sư.




Ừ, tiếng nhạc réo rắt như vậy chắc là đàn tranh rồi, Vi Vi không rõ lắm về nhạc cụ, trước kia khi học cấp hai, tiết học thưởng thức âm nhạc thường bị chiếm dụng để làm bài tập, nên đây cũng vẫn là lần đầu tiên chìm đắm trong âm nhạc như hôm nay.




Tất cả không có chỗ nào chê được, Vi Vi thưởng thức đến mê mệt.




Tuy câu chuyện này là bi kịch, nhưng do lúc nào làm cũng với tâm lý như làm chuyện cư

Tài Sản của PhamHuong
Chữ ký của thành viên



Anh Sẽ Yêu Em...Từ Cái Nhìn Đầu Tiên****Tác giả: Cổ Mạn(chap7-12) Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang